Dennis Prager hiện có một chương trình truyền
thanh thính giả đàm thoại (Talk Show) hàng ngày trên đài KRLA tần số 870AM bao
gồm vùng Los Angeles và Orange County. KRLA liện hợp với 140 đài khác trên toàn
quốc Hoa Kỳ. Ông viết xã luận hàng tuần, là tác giả của bốn cuốn sách và là
sáng lập viên của Đại Học Prager.
Thật khó
mà kềm nổi các cảm xúc của tôi — nhất là không tránh được phải nổi giận — trong
chuyến viếng thăm Viêt Nam của tôi hồi tuần trước. Tôi càng ngưỡng mộ người dân
Việt bao nhiêu — thông minh, yêu đời, tự trọng, và chăm chỉ — thì tôi lại càng
tức giận chính phủ cộng sản đã gây đau khổ quá nhiều cho người dân nước này (và
dĩ nhiên cả người Mỹ chúng ta) trong nửa thế kỷ sau của thế kỷ 20.
Điều
không may là chính phủ cộng sản vẫn cai trị nước này. Mà Việt Nam ngày nay đã
đón nhận cách duy nhất, chủ nghĩa tư bản và thị trường tự do, để thoát khỏi cảnh
nghèo đói, chứ khoan nói đến chuyện thịnh vượng. Vậy thì 2 triệu người Việt phải
bỏ mạng trong Chiến Tranh Việt Nam để làm gì? Tôi muốn hỏi một trong những người
lãnh đạo Cộng Sản đang cai trị Việt Nam câu hỏi đó. Tôi muốn hỏi: “Này đồng
chí, đồng chí đã bỏ hết tất cả những gì mà đảng Cộng Sản của đồng chí đã tranh
đấu cho kỳ được: nào là cộng sản, nông nghiệp tập thể, hoạch định trung ương,
và quân phiệt, ngoài những lý tưởng khác nữa. Vậy thì hãy nhìn lại xem Hồ Chí
Minh yêu kính của đồng chí và đảng của đồng chí đã hy sinh hàng triệu đồng bào
người Việt của đồng chí thì đúng ra là để được cái gì?”
Không có
câu trả lời nào là câu trả lời hay. Chỉ có một lời nói dối và một lời nói thật,
và lời nói thật thì thật thê lương.
Lời nói dối
chính là câu trả lời của Cộng Sản Việt Nam, cũng như hầu hết mọi lời nói dối của
Cộng Sản, và đã được khối cánh Tả phi Cộng Sản trên thế giới lặp lại. Lời nói dối
này đã (và vẫn tiếp tục đang) được dạy tại hầu hết các viện đại học ở phương
Tây, và đã (và vẫn tiếp tục đang) được hầu hết mọi phương tiện truyền thông
trên địa cầu truyền tải: Lời nói dối đó là Cộng Sản Việt Nam (tức Bắc Việt), và
Việt Cộng chỉ tranh đấu giành độc lập cho nước họ khỏi tay ngoại bang. Trước hết
là tranh đấu chống Pháp, sau đó là Nhật, rồi đến Mỹ. Những người Mỹ sinh vào thời
hậu chiến (sau thế chiến 2) sẽ nhớ là họ cứ được nhắc nhở mãi Hồ Chí Minh là
George Washington của Việt Nam, và ông ta yêu mến Hiến Pháp Hoa Kỳ và đã dùng bản
hiến pháp này làm nền tảng mô phỏng hiến pháp của ông ta, và chỉ muốn giành độc
lập cho Việt Nam.
Sau đây mới
là sự thật
Tất cả những
kẻ độc tài Cộng Sản trên thế giới đều là những kẻ côn đồ ngông cuồng, thần
thánh hóa cá nhân, tham quyền, khát máu. Hồ Chí Minh cũng thế. Hắn thủ tiêu các
đối thủ, tra tấn biết bao nhiêu người Việt vô tội mà chỉ có trời mới biết chính
xác được bao nhiêu người, và đe dọa hàng triệu người để họ phải cầm súng ra trận
cho hắn — phải, cho hắn và cho đảng Cộng Sản Việt Nam đẫm máu, và được một tên
sát nhân “vĩ đại” nhất mọi thời đại khác yểm trợ: Mao Trạch Đông. Nhưng những kẻ
ngu ngốc về đạo lý tại Hoa Kỳ lại cứ hô to “Ho, Ho, Ho Chi Minh” trong các cuộc
biểu tình chống chiến tranh và gọi Hoa Kỳ là những kẻ giết người — “Hey, Hey,
LBJ, hôm nay ngươi giết được bao nhiêu trẻ con?”
Đảng Cộng
Sản Việt Nam không đánh Mỹ để giành độc lập cho Việt Nam. Mỹ không bao giờ muốn
kiểm soát người dân Việt, và có một trường hợp tương tự để chứng minh điều đó:
Chiến Tranh Triều Tiên. Mỹ có đánh Cộng Sản Triều Tiên để kiểm soát Triều Tiên
hay không? Hay là 37,000 người Mỹ bỏ mạng tại Triều Tiên để người dân Triều
Tiên được hưởng tự do? Ai đã (và vẫn là) người có tự do hơn — một người Triều
Tiên sống dưới chế độ Cộng Sản Triều Tiên ở Bắc Triều Tiên hay một người Triều
Tiên sống tại nơi mà Hoa Kỳ đã đánh bại Cộng Sản Triều Tiên?
Và ai đã
là người có tự do hơn ở Việt Nam — những người sống ở miền Nam Việt Nam không Cộng
Sản (dù là với tất cả các khuyết điểm của chế độ đó) hay những người sống dưới
chế độ Cộng Sản của Ho, Ho, Hồ Chí Minh ở Bắc Việt Nam?
Hoa Kỳ
tranh đấu để giải phóng các nước, không phải để cai trị họ. Sự thật là, chính đảng
Cộng Sản Việt Nam chứ không phải Hoa Kỳ, mới là những kẻ muốn kiểm soát người
dân Việt. Nhưng lời dối trá lại được tuyên truyền lan rộng khắp nơi và hiệu
nghiệm đến mức đa số mọi người trên thế giới — trừ những người Mỹ hậu thuẫn cho
cuộc chiến đó và thuyền nhân người Việt và những người Việt khác khao khát tự
do — cứ tin rằng Hoa Kỳ nhập trận là để lấy kẽm, tungsten, và để thành lập cả một
“đế quốc Mỹ” giả tưởng trong khi Cộng Sản Việt Nam thì tranh đấu cho tự do của
người Việt.
Tôi ghé đến
“Bảo Tàng Viện Chứng Tích Chiến Tranh Việt Nam” — tòa nhà triển lãm các hình ảnh
chống Mỹ cao ba tầng của đảng Cộng Sản. Chẳng có gì để tôi phải ngạc nhiên —
tôi chẳng ngạc nhiên vì không có đến một chữ chỉ trích Cộng Sản Bắc Việt hoặc
Việt Cộng, không có đến một chữ về việc đe dọa mạng sống của mọi người khắp nơi
nếu họ không chiến đấu cho Cộng Sản, không có đến một chữ về những người liều mạng
để vượt thoát bằng thuyền, thà chịu nguy hiểm bỏ mạng ngoài biển cả, vào bụng
cá mập, hoặc bị hải tặc tra tấn hoặc hãm hiếp tập thể, còn hơn sống dưới chế độ
Cộng Sản đã “giải phóng” Nam Việt Nam.
Điều cũng
không có gì đáng ngạc nhiên là không thấy có khác biệt gì mấy giữa lịch sử Chiến
Tranh Việt Nam do Đảng Cộng Sản Việt Nam kể lại với lịch sử cuộc chiến đó mà hầu
như sinh viên nào cũng sẽ được nghe kể lại từ hầu như bất cứ giáo sư nào tại bất
cứ trường đại học nào ở Mỹ Châu, Âu Châu, Á Châu, hoặc Châu Mỹ La Tinh.
Tôi sẽ kết
thúc bằng đề tài tôi đã bắt đầu — người Việt. Đã đến thăm Việt Nam thì không thể
không mang ấn tượng tốt đẹp về người dân nước này. Tôi hy vọng tôi còn sống để
thấy ngày người dân Việt Nam, được giải phóng khỏi những lời dối trá của Cộng Sản
hiện vẫn lan tràn trong đời sống hàng ngày của họ, hiểu rằng mỗi mạng người Việt
hy sinh trong cuộc chiến chống Mỹ đều bị phí phạm vô nghĩa, là thêm một mạng
người nữa trong số 140 triệu sinh mạng bị đem ra hy sinh trước bệ thờ tên giả
thần khát máu nhất trong lịch sử: Chủ Nghĩa Cộng Sản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét